Trang

Thứ Tư, 6 tháng 2, 2013

Kính

Bây giờ làm việc gì hắn cũng cần kính. Nhưng kính chỉ giúp ích khi cần nhìn gần, còn lúc trông xa hắn lại phải bỏ kính nếu không muốn thấy mọi vật như dưới đáy nước. Thành thử cứ đeo vào, tháo ra, đeo vào, tháo ra. Kính làm hắn mỏi mắt, nên lúc nào cũng buồn ngủ.
Kết thúc một tuần tập huấn, hắn chỉ nhớ duy nhất một điều là ngoài cửa sổ chỗ hắn ngồi có một cái cây rất xanh. Lá mỡ màng căng tràn nhựa. Mầu xanh gợi nhớ tháng Năm xa xôi. Hầu như ngày nào hắn cũng bỏ kính ngồi ngắm cái cây và những con chim sâu nhỏ xíu nhảy trong loang lổ những đốm nắng vàng. Nhưng hễ đeo kính vào ghi bài là hắn buồn ngủ. Mắt đờ ra, nhức và mỏi. Hắn nhắm mắt, chập chờn ngủ. Thỉnh thoảng nghe thấy nhiều lần từ bắt, hắn mở mắt xem người ta bắt ai. Không phải, người ta đang hướng dẫn thủ tục bắt, cách giăng bẫy bắt. Hắn lại nhắm mắt, chập chờn thức.
Để khỏi trở thành ví dụ của hành động khiếm nhã, hắn tháo kính, tránh cơn ngủ dinh dính bằng cách mang cảm xúc của mình ra soi. Tại sao nhỉ? Hắn tự hỏi tại sao bây giờ hắn thờ ơ nhiều thứ đến vậy. Trên kia người ta đang nói về các thủ đoạn: từ chuyện tạo đặc tình, lập tình huống để khám xét nơi ở của đối tượng, đến những thao tác đề phòng bỏng gas khi ăn lẩu ở nhà hàng…Bổ đấy chứ. Không bổ dọc cũng bổ ngang. Không bổ chỗ này, cũng bổ chỗ kia. Không bắt người, thì cũng tránh để người bắt. Vậy mà hắn cứ lơ lửng, lửng lơ
Lang thang mãi trong suy nghĩ, hắn kết luận: Những ngày này cảm xúc của hắn như thả rơi trong trạng thái không trọng lượng. Niềm vui không đẩy hắn bay lên, nỗi buồn cũng không dúi hắn chìm xuống. Vui lờ lững. Buồn lửng lơ.
Đã lâu rồi, khi vào siêu thị sách mua bút, vở cho con, hắn không tạt qua ngắm nghía những cuốn sách thông thái nữa. Vội vàng vào, vội vã ra. Thờ ơ đi qua những ca sĩ yêu thích. Hắn ít nghe nhạc hẳn. Có khi cả tháng không xem hết đĩa nhạc bạn tặng. Hắn biết mình đang già.
Dạo này hắn rất ít nói. Ngoài chuyện công việc có khi cả ngày hắn chỉ nói vài ba câu. Trước kia hắn còn mang VnIndex ra nói chuyện với đồng nghiệp. Dạo này đó là đề tài cấm kị, vì chẳng ai muốn mang nỗi đau ra chà muối. Thế là hắn chẳng biết nói gì. VnIdex làm hắn nghèo đi, nghèo đến mức chẳng buồn mở tài khoản xem bao giờ hết nốt nghèo.
Thờ ơ. Quả thật hắn thờ ơ mọi thứ, kể cả chuyện thu nhập. Hắn không hăng hái chạy show dự án nữa. Hắn không muốn mở rộng những mối quan hệ công việc, và cũng không thích những đồng nghiệp trẻ tuổi quá tự tin nữa. Mọi người gọi cho hắn đề nghị nối lại sự hợp tác, hắn chẳng từ chối, mà cũng chẳng nhận lời.
Hắn có rất nhiều thời gian, nhưng lại luôn thấy thiếu. Lúc nào hắn cũng có cảm giác nóng ruột vì một việc nào đó dở dang, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Hắn rất ghét tiếng ồn, vì tiếng ồn không cho hắn tập trung suy nghĩ.
Hắn nhớ đến một người quen bị vợ phàn nàn là dạo này trái tính, lánh xa các mối giao du, đi làm về là đóng cửa phòng mang cọ với mầu ra hí húi vẽ. Hắn chưa đến mức thế, nhưng hắn thực sự thích những khi được ở một mình. Hắn quý những phút hiếm hoi ấy.
Chuyện gì đang xảy ra với mình? Hỏi vậy, nhưng hắn thừa biết hắn đang khủng hoảng. Biết từ khi phải dùng kính. Và không khỏi hoang mang.

5 nhận xét:

  1. [youtube]http://www.youtube.com/watch?v=9n-hDIcZFtYV[/youtube]

    Trả lờiXóa
  2. [nct]http://www.nhaccuatui.com/nghe?L=EiCuvxXCjUQ2[/nct]

    Trả lờiXóa
  3. [nct]http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=dbxIek6hb3kL[/nct]

    Trả lờiXóa
  4. [nct]http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=d7FACD3LtSAh[/nct]

    Trả lờiXóa
  5. [nct]http://www.nhaccuatui.com/nghe?L=d7FACD3LtSAh[/nct]

    Trả lờiXóa
:)) w-) :-j :D ;) :p :-( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-) :bh

Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment
Link: <a href="Link URL">TÊN LINK </a>
Hình ảnh: [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip: [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhạc của Tui: [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]